Tôi đã lạc mất em giữa mùa mưa Sài Gòn
Sài Gòn chiều nay mưa lất phất buồn, con đường về vùng ngoại ô càng thêm xa vời vợi, vòng xe lăn mãi dưới bóng mưa nhạt nhòa. Tôi không vội vã đi qua cơn mưa mà từ từ cảm nhận cái se lạnh, chậm rãi lướt qua những ngõ vắng để cảm nhận sự cô đơn, tĩnh mịch; để nghe tiếng thở của hương xưa phảng phất đâu đây, rất gần nhưng cũng rất xa; để cảm nhận bằng tâm hồn đang dần chai cứng với cuộc sống; để nghe trong yên lặng, đường êm ắng, chỉ có tiếng mưa. Bất chợt những khoảnh khắc, tâm sự nỗi nhớ tiếp tục đưa chân tôi lang thang bên một bờ sông vắng lộng gió.
Thỉnh thoảng tôi vẫn về đây như thường lật giở từng trang kỷ niệm, thả lòng mình ngắm theo dòng nước trên những khoảnh khắc thời gian trôi đi không bao giờ lấy lại được. Mới đây thôi mà sao bỗng xa xôi ngút ngàn. Thảm cỏ hai bên bờ vẫn mượt xanh và những trảng hoa vẫn ấp đầy hương sắc. Cỏ đùa cợt cùng gió và hoa vẫn cứ lẳng lơ cùng ong bướm không hề e thẹn. Lang thang giữa dòng nước kia là những đám lục bình đang trổ bông, cũng đẹp đấy!
Tôi đứng nhìn mãi những bông hoa tím co ro trong gió, xuôi theo dòng nước, trong chiều nắng tắt, quặn lòng, như gặp lại người xưa. Tiềm thức của tôi muốn kiếm tìm tam su tham kin những thứ mong manh không có tên tuổi trong đôi mắt em ngày nào. Tôi lang thang, lạc lối giữa muôn trùng tâm tư không dám nói. Trong cơn mơ giữa đêm, tôi thấy mình là chiếc lá cuối cùng trên thân cây khô cằn, rồi nhẹ tênh hòa vào cơn gió mang mình bay lên vùng trời kỷ niệm.
Ở lại đây em nhé, cơn gió nhẹ nhàng ru tôi giấc ngủ dài đêm thâu. Nơi đây có nụ hoa đâm chồi, có tình yêu đang tồn tại, vậy mà mãi miên man, bàn tay tôi mãi không chạm tới, không thể cảm nhận dù chỉ một làn hơi ấm thoáng nhẹ qua đây. Tôi vẫn mơ đến những buổi chiều thả hồn với gió, em như chiếc bóng thầm lặng bên tôi lang thang trên những con phố dài rợp bóng mát, tóc em lòa xòa vệt ngang môi.
Tôi đã chờ đợi trong mòn mỏi những điều tưởng chừng đơn giản mà xa mãi nơi đâu, lối hẹn xưa nay cỏ cũng nhạt nhòa. Em có trở lại hay thời gian trở lại? Có lẽ tôi chỉ đang tự huyền ảo chính mình. Thôi cứ mơ, cứ chờ và cứ đợi hỡi cô bé ngây thơ ngày ấy, dù đó là những phút phiêu du trong tiềm thức. Ngày mai cho tôi dừng lại chút thôi em nhé, để thôi hết nhớ nhung, sau đó sẽ là những chuỗi yêu thương đong đầy. Cũng như bao người, tôi thường hoài niệm lúc chơi vơi.
Nhớ Sài Gòn một chiều mưa tầm tã
Phố đông người tôi vội vã đón em
Chờ đôi mắt tròn đen giăng buồn bã
Long lanh nhìn làm rời rã tim si.
Sài Gòn giờ mưa có rơi tầm tã
Chiều em về ai vội vã đón đưa
Mắt tròn đen ngày xưa giăng buồn bã
Chiều nay còn êm ả nhớ tôi không?