Đàn ông ngoại tình – “họ cuồng nhiệt, hy sinh tất cả cho tình yêu.”

Thứ Tư, Tháng Bảy 22nd, 2015
Câu chuyện của gia đình bạn y hệt bi kịch trước đây của gia đình tôi: 37 tuổi, 10 năm mặn nồng, gia đình đầy đủ, bồ trẻ bỏ chồng sắp cưới, 3 tháng quen nhau và cũng cái cảnh im lặng sống, vui cười trước mặt con và bạn bè, cứ như đang chẳng có gì xảy ra.
Picture

Bạn hiểu chồng bạn. Bạn cũng biết ngoai tinh là thời gian họ cuồng nhiệt, say đắm và hừng hực lửa đấu tranh lắm: Đấu tranh bất chấp mọi lời khuyên ngăn, bất chấp tương lai, bất chấp những giọt nước mắt của cha mẹ, vợ/ chồng, con. Họ đang say ngất ngây. Họ có áy náy nhưng họ bất cần. Họ đương đầu với tất cả để làm đảo lộn trật tự trước kia vì lúc này họ là “cảm tử quân” – hy sinh tất cả cho tình yêu.

Tôi không trách mình đã làm gì sai, vì tôi đã không làm gì sai. Tôi cũng không đặt câu hỏi ly hôn hay níu kéo. Vì níu kéo là níu cái phần xác ư? Tôi không cần. Ly hôn? Để được gì? Tôi và gia đình tôi đã sẵn sàng tâm thế chưa? Tôi muốn mọi việc được giải quyết khi mọi cái đầu đã nguội. Trước sau gì cũng ly hôn. Vậy thì, ly hôn trong năm nay hay ly hôn sau 5 năm nữa có gì khác đâu? Cái khác chính là tuổi xuân của người phụ nữ. Tôi đã dành nó cho chồng tôi. Vậy nếu cô ấy yêu chồng tôi, cô ấy sẽ dành nó cho chồng tôi chứ? 3 tháng quá ít. Một cặp đôi bình thường yêu nhau hẳn đã cần nhiều hơn 3 tháng trước khi quyết định cưới, huống hồ hoàn cảnh của cô ấy và chồng tôi. Ồ, mọi người đều cần thời gian. Tôi sẽ cho tôi, các con, chồng và cô bồ thời gian.

Tôi vẫn chăm lo mọi sự như thường: vui vẻ, không cáu bẳn, không tam su, kiệm lời và quan sát thái độ của chồng. Có thực sự anh ấy muốn rời bỏ gia đình này? Câu nói của chồng bạn y hệt câu nói của chồng tôi một dạo: Cô ấy yếu đuối, cần che chở, còn tôi thì quá bản lĩnh, bản lĩnh hơn anh ấy nên nếu rời đi, tôi sẽ không gặp khó khăn gì. Thực vậy sao? Vậy là tôi hằng mỗi ngày chứng minh qua sự việc, lời nói, thái độ để chồng tôi tự nhận ra rằng người thật ra yếu đuối cần che chở là ai. Và cũng mỗi ngày qua đi, tôi giúp chồng cảm nhận người giúp cho chồng sự bình an, thanh thản, vui tươi là ai. Bên cạnh đó, tôi hướng chồng tôi đến việc định nghĩa giá trị sống của anh ấy là gì.

Trầy trật lắm, gian nan lắm bạn ạ. Cô bồ ấy, cô không chịu buông tay đâu vì cô sẽ “mất mặt” với cha mẹ, họ hàng nếu cô không trình diện 1 hôn phu mới “lộng lẫy” hơn người cũ. Còn chồng tôi – vốn là 1 người tình cảm, trách nhiệm cũng sẽ không cam lòng để cô bồ chống chọi với dư luận do cái trách nhiệm “tại vì yêu mình mà cô ấy bỏ dở hôn nhân, trao trọn tương lai cho mình”.

Có thể đó chưa là  chuyen tinh yeu nhưng nó lại là sự giằng xé của lương tâm: Do yêu mà cô ấy khốn khổ như vậy. Họ chưa là “tên sở khanh” thì sao lại hành động hèn nhát như “tên sở khanh” lừa tình được.

Tôi đã từng nhẫn nhịn khi nghe biết bao lời cười nhạo là kẻ nhu nhược, là kẻ chồng không còn thương mà cứ bám theo. Đau lắm đấy bạn. Chỉ có 1 sự an ủi đó là tận sâu trong tim óc của tôi, tôi vẫn cảm nhận anh ấy cũng đau đớn lắm nếu phải rời xa mẹ con chúng tôi. Còn cô bồ cũng đau đầu suy nghĩ làm sao để chồng tôi có thể nhanh quên đi trách nhiệm với các con hiện nay. Và cô đã sử dụng cách sinh ra những đứa con. Cô nũng nịu với chồng tôi rằng, “những đứa trẻ mới sinh sau này sẽ giúp chồng tôi sớm quên tiếng khóc của chị và những đứa con hiện nay”.

Lúc này đây, khi tôi viết cho bạn, tôi vẫn đang đi tìm lại sự tự tin, hãnh diện. Vẫn loay hoay nhiều lắm, dù bây giờ chồng rất yêu quý tôi. Tôi sẽ không thể tưởng tượng nổi gia đình chúng tôi sẽ ra sao nếu ngày đó tôi vì tự ái mà ký đơn để đẩy những người tôi yêu thương nhất ra sóng gió khi chưa định hình được cảm xúc của mình. Hãy chỉ buông tay khi bạn chắc chắn rằng chồng không còn yêu bạn (chứ không phải không còn yêu con nhé). Và việc bạn giữ kín sự thay đổi của chồng trước mọi người (gia đình bên vợ, bạn bè, đồng nghiệp, con cái, họ hàng…. ) là điều cần thiết. Nếu cần phải nói, bạn hãy trình bày với bố mẹ chồng, tuy nhiên đừng hy vọng quá nhiều là họ sẽ đứng về phía bạn. Còn lại mọi việc, bạn hãy “đóng lỗ tai”, không than vãn, không tranh luận, không tâm sự với bất kỳ ai bên vợ, bên chồng. Nếu muốn tâm sự hoặc tìm sự ủng hộ tinh thần, bạn hãy chia sẻ với 1 hoặc 2 người bạn thật thân, thật kín miệng, thật uy tín và những người này cũng là bạn của cả 2 vợ chồng.

Thêm 1 điều nữa là, sau tất cả bạn hãy học cách quên, quên càng nhiều càng tốt. Những ngày tháng này không đáng để nhớ, do vậy đừng nghĩ mình đã vị tha, hay đã tha thứ cho ai, vì đơn giản bạn chỉ đang tranh đấu cho hạnh phúc của bạn mà thôi.

Chúc bạn bình tĩnh, sáng suốt, không manh động lúc này.