Chia tay, anh chưa hề đưa tôi một đồng ngoài bịch sữa thăm con
Tôi không quen chia sẻ chuyện của mình cho nhiều người, chỉ những người thân nhất tôi mới dám tam su buon. Tuy nhiên chồng tôi đã nói ra thì tôi nên kể rõ để mọi người có cái nhìn thấu đáo hơn. Tôi sai lầm khi là người đầu tiên không chung thủy với bạn đời mặc dù chỉ nhắn tin và điện thoại.
Là một người không bao giờ dối trá, tôi đã để chồng biết, anh xem được điện thoại và thực ra tôi cũng muốn để anh xem. Cái giá tôi phải trả là chịu những đòn trả thù của anh mà nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng được. Tôi biết chắc vì yêu tôi nhiều nên anh sốc nặng mới vậy. Những trận đòn của anh đã khiến tôi không chịu được, bởi anh đã coi thường tôi và chà đạp lên gia đình tôi.
Giờ đây chúng tôi đã chính thức ly hôn sau nhiều đêm tôi trăn trở cho tương lai của hai mẹ con. Anh đã viết nên câu chuyện của vợ chồng tôi cho mọi người nghe để cảm thông, vậy tại sao anh không đủ dũng cảm kể nguyên cớ sâu xa để tôi phải đi tới quyết định này?
Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, anh học cao đẳng rồi liên thông còn tôi may mắn học hành tốt hơn. Tuy nhiên với tôi học là một phần, quan trọng là chí tiến thủ. Ra trường chúng tôi cưới nhau, bố mẹ tôi đôi chút băn khoăn nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi. Cưới nhau gần hai năm, tôi sinh em bé, lúc này bắt đầu khó khăn. Từ ngày có con, chồng tôi công việc rất khó khăn, phần lớn chi tiêu trong nhà do tôi lo. Anh cũng tìm việc nhưng nỗ lực của anh là chưa đủ. Nhiều khi chỉ cần anh có việc làm lương 3 triệu đồng một tháng là tôi cũng vui. Tôi cứ cáng đáng như vậy suốt 2 năm.
Anh không thích tôi gặp gỡ, giao lưu với bạn bè. Đỉnh điểm là lần đứa bạn cấp ba rủ tới nhà ăn lẩu, tôi đã chuẩn bị hết thức ăn cho cả nhà, xin phép mẹ chồng nhưng anh thẳng thừng từ chối. Tôi vừa buồn vừa ngại với bạn và cũng bắt đầu phát chán với cuộc sống của mình. Tôi nhìn nhận lại mọi thứ và thấy rằng cuộc sống của mình bị anh chi phối nhiều quá. Từ khi yêu anh đến lúc lấy nhau gần 10 năm, tôi chưa làm gì để anh phải nghi ngờ lòng chung thủy của mình, vậy mà anh lúc nào cũng nghi ngờ. Tôi nói những điều này ra không phải để bao biện cho hành động nhắn tin tâm sự (chỉ nhắn tin vì chúng tôi cũng chưa gặp lại nhau bao giờ) với người không phải là chồng mình.
Tôi biết tôi sai nên chịu sự trừng phạt của chồng. Có lần anh đánh tôi, thậm chí bạo hành tình dục với tôi. Anh nói tha thứ cho tôi nhưng chính anh lại là người nhắc lại chuyện cũ. Tôi đã cố quên vì biết mình có lỗi. Anh liên tiếp khủng bố tôi bằng những tin nhắn dài đến nỗi tôi chẳng muốn đọc. Anh xem phim sex ở trên mạng, nhắn tin bắt tôi về nhà ngay để xem có giống người nào tôi quen không, với giọng điệu hả hê. Khi về nhà, anh tuyên bố như thật, đó là người thân nhà tôi. Thực sự đến lúc này tôi mất hết chút tình cảm của tôi và anh. Quan hệ vợ chồng căng thẳng.
Khoảng 4 tháng sau, tôi nhận điện thoại của một người cho tôi biết chồng tôi ăn nằm công khai với cô gái cùng công ty. Tôi thông báo cho anh và nhờ nhà chồng giúp đỡ. Trước gia đình, tôi tha lỗi cho anh và cũng nhận do tôi có lỗi trước. Anh nói cần thời gian để giải quyết. Tôi bảo nếu cần tôi giúp gì cứ nói, vì tôi biết quên ngay rất khó, anh phải chủ động không liên lạc nữa. Thế rồi tôi phát hiện họ vẫn liên lạc và anh là người chủ động.
Thời gian đầu tôi bế con rời nhà, anh vẫn nghĩ đó là do chuyen ngoai tinh của tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu tại sao tôi tha thứ mà anh không hề trân trọng nó, liệu sau này anh còn làm trời bể thế nào nữa. Công ty anh làm là của bạn anh tôi. Anh cũng biết vì từng nói cho tôi là quen bạn anh tôi ở đó. Mọi người biết chuyện đã khuyên chồng tôi nhưng anh bỏ ngoài tai tất cả, anh và cô ta như hai con thiêu thân. Tôi nghe người ở đó nói lại mà thấy nhục nhã vô cùng. Anh và cô ta chẳng coi ai ra gì, xúc phạm người nhắc nhở họ và công khai tình tứ. Đó như là đón chí mạng cuối cùng mà anh dành cho tôi. Họ sống như vợ chồng được gần 2 tháng.
Khi biết toàn bộ sự việc, tôi nghĩ tới tương lai của mình: Tha thứ để cho con có đầy đủ cha mẹ hay bước trên con đường chỉ có hai mẹ con tôi? Nếu nói vì con, tôi có thể giúp gì cho cháu nếu tôi không có một cuộc sống vui vẻ về tinh thần để có thể là điểm tựa cho tôi phấn đấu trong công việc? Trong nhà, tôi luôn hành động theo tâm trạng của anh, đi đâu hay thậm chí về ngoại tôi còn phải đợi ý anh, nếu tôi tự ý làm anh sẽ giận cả tháng, không khí vô cùng ngột ngạt. Còn giờ đây thì sao? Chúng tôi không còn tôn trọng nhau nữa thì sẽ nảy sinh những xung đột mới mà chắc chắn sẽ không tốt cho sự phát triển của con.
Tôi phải sống cho mình, mọi người có thể dè bỉu bảo tôi là người ích kỷ nhưng đúng là phải sống cho mình. Tôi khỏe mạnh, vững vàng thì mới có thể chăm sóc cho con tôi được. Tôi tự hỏi liệu với những gì đã làm thì chúng tôi có thể tiếp tục sống với nhau không. Gia đình hai bên đều khuyên tôi suy nghĩ thật kỹ, bố mẹ tôi đau lòng lắm nhưng tuyệt nhiên không khuyên tôi bỏ hay tiếp tục. Tôi biết ơn bố mẹ vì đã luôn tôn trọng quyết định của tôi. Nghĩ lại những ngày tháng qua và tương lai mịt mờ dù anh đã có phần tỉnh ngộ, nhưng tôi biết bản chất con người anh khó mà thay đổi. Tôi quyết định ly dị.
>>> chia sẻ tâm sự tại blog tam su buồn
Con gái là sợi dây cuối cùng của chúng tôi. Tôi thương con bao nhiêu thì anh cũng thương bé như vậy, chỉ có điều biểu hiện khác nhau. Với con, anh vẫn là bố nên tôi không cản anh đến chơi với con, 2 lần một tuần. Những lần đầu, cháu luôn bắt tôi theo. Như vậy không tiện cho tôi nên tôi bảo anh tuần một lần. Tết con theo anh về quê từ ngày 26, hẹn 30 về đón Tết với mẹ mà cháu đi một lèo tới mùng 4. Tôi cũng thông cảm vì ông bà nội nhớ cháu nên giữ lại. Rồi thanh minh vừa rồi, cháu cũng về quê nội một tuần. Thấy đi lại xa xôi hơn 120 km mà con tôi sức khỏe không tốt lắm nên bà ngoại góp ý việc đi lại.
Còn mọi người trách sao tôi không nuôi bé, thực ra đó chỉ là tạm thời. Mẹ tôi còn chăm bố tôi bị gout và tiểu đường. Trước Tết, bà lên với mẹ con tôi, ông ở nhà ăn uống không điều độ nên tôi bảo mẹ ở nhà với ông. Ngoài ra, tôi muốn kinh tế tốt hơn sẽ đón con ra đi học ngoài này. Anh luôn nói yêu con và đúng là yêu con đấy nhưng từ ngày mẹ con tôi ra khỏi nhà, anh chưa hề đưa tôi một đồng nuôi con ngoài bịch sữa thăm con. Hay anh nghĩ ở tòa tôi đã ghi không cần bố trợ cấp nên anh làm vậy.
Giờ đây tôi chỉ muốn được thanh thản ở bên con, dẫu biết rằng khó khăn vẫn còn trước mắt nhưng tôi tin vào quyết định của mình.Việc thăm nom con, tôi nghĩ anh nên thu xếp cho hợp lý để tránh ảnh hưởng tới cuộc sống của con. Chẳng ai có thể ngăn cấm anh thăm con cả. Bản thân tôi nghĩ con còn chặng đường dài phía trước, yêu và thương con có nhiều cách thể hiện.